Đối với lứa tuổi học trò, mỗi ngày trôi qua là một ngày gắn bó đầy kỷ niệm yêu thương với thầy cô và mái trường. Dưới đây là những truyện ngắn về thầy cô của học sinh tiểu học hay và cảm động, mời bạn đọc cùng cảm nhận.Bạn đang xem: Truyện ngắn về thầy cô của học sinh tiểu học

Truyện ngắn về thầy cô của học sinh tiểu học – “Người mẹ thứ hai”

Tuổi thơ của tôi không được trọn vẹn như những người bạn đồng trang lứa. Năm sáu tuổi, mẹ tôi qua đời vì bạo bệnh. Nhà đông anh em, bố đi làm xa, năm anh chị em tôi nương tựa vào nhau mà sống.Chúng tôi luôn nỗ lực trong học tập để giành lấy kết quả cao, điều đó không chỉ nhờ sự dạy dỗ của cha mà còn là nhờ công ơn của những người thầy, người cô luôn tận tình chỉ dạy. Trong những thầy cô giáo mà tôi được học, có một người mà tôi xem như “người mẹ thứ hai”. Đó là cô Lịch.

Đang xem: Những câu chuyện về thầy cô mái trường

*

Hình ảnh minh họa

Tôi là một trong những học sinh nghèo nhất lớp. Trong khi bạn bè trong lớp có luôn có quần áo mới, cặp sách, giày dép các loại đắt đỏ để dùng thì tôi quanh năm chỉ có bộ đồng phục áo trắng, quần xanh và thêm chiếc áo ấm cũ vào mùa đông. Nhưng bù lại, tôi là học sinh đứng đầu lớp về tất cả các môn. Vốn dĩ, tôi chẳng bao giờ tự hào về thành tích học tập của mình mà chỉ luôn mặc cảm về gia cảnh. Tôi không có bạn thân, chỉ lủi thủi một mình ở cuối lớp học.

Hôm ấy, lớp tôi có giáo viên chủ nhiệm mới – cô Lịch. Cô có khuôn mặt rất hiền, dáng người mảnh khảnh và giọng nói miền Bắc dễ thương đến lạ.

– Xin chào các em, cô tên là Lịch, từ nay là giáo viên chủ nhiệm mới của các em. Cô sẽ rất vui nếu lớp mình xem cô như một người bạn, cùng cô chia sẻ mọi khó khăn trong học tập cũng như trong cuộc sống.

Sau đó, cô đi từ bàn này sang bàn khác, hỏi han từng học sinh một. Khi cô bước lại gần tôi, tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng. Tôi trả lời cô bằng cái giọng trầm trầm và cảm giác đầy tự ti của sự nghèo khó. Nghe xong, cô liền xoa đầu tôi, mỉm cười:– Em có thấy bảng điểm của mình không? Em học rất tốt, cố gắng phát huy nữa nhé! Nếu có khó khăn gì, hãy nói cho cô biết, đừng ngần ngại.

Cô vừa nói vừa nhìn vào mắt tôi với ánh mắt ấm áp. Nụ cười của cô toát lên sự ân cần, dễ mến và gần gũi. Kể từ lúc đó, tôi cảm thấy mình sẽ gắn bó với cô.

Kể từ khi cô Lịch về chủ nhiệm, lớp tôi như được “thay da đổi thịt”. Từ một lớp chỉ có học lực trung bình khá, dần vươn lên dẫn đầu trong bảng xếp hạng của trường. Những tiết học của cô khiến cả lớp rất thích thú và có động lực để chăm chỉ hơn mỗi ngày.

Trong kỳ thi chữ đẹp của huyện năm đó, cô Lịch đã chọn tôi đại diện cho lớp và cả khối 3 tham gia dự thi. Tôi không có tiền để mua những cuốn vở đẹp, nhưng nhờ chữ đẹp và trình bày sạch sẽ nên cuốn vở của tôi trông rất sáng sủa. Chỉ có điều, tôi hơi e ngại vì bìa vở đã cũ nên mặt ngoài xấu xí. Cuối buổi học, cô đã gặp riêng tôi, nhỏ nhẹ: “Chiều Hằng mang vở sang nhà cô, chúng ta cùng nhau sửa sang một chút nhé.

Đến nhà cô ấy, tôi ngạc nhiên khi thấy nhà cô ấy cũng đơn sơ và không lớn hơn nhà tôi là mấy. Sự khác biệt duy nhất là … có rất ít người trong gia đình cô ấy. Hóa ra, vợ chồng cô không có con. “Cô chú hiếm muộn, nên quyết cứ bên nhau như vậy trọn đời thôi!”.

*

Hình ảnh minh họa

Cô ân cần bọc vở, thay nhãn vở mới cho tôi, chỉ cho tôi những trường hợp có thể được ra trong đề thi. Cô khuyên tôi phải cố gắng học tập thật tốt để sau này lớn lên sẽ thi vào đại học. Cô nói rằng đó tuy không phải là con đường duy nhất, nhưng là con đường bền chắc nhất để giúp cuộc sống của gia đình tôi trở nên tốt hơn. Rồi cô ôm tôi vào lòng: “Xem cô như mẹ của con, nếu con muốn nhé.” Trong vòng tay của người mẹ ấy, tôi thấy mình trở nên bé bỏng như đứa trẻ mới lọt lòng. Cảm giác thân thiết, gần gũi như chính mẹ ruột của mình. Trong trái tim tôi trỗi dậy một điều gì đó… như là tình mẫu tử thiêng liêng mà bấy lâu nay tôi vẫn vẫn hằng mơ ước.

Xem thêm: Máy Tính Win Xp Không Vào Được Mạng, Sửa Lỗi Máy Tính Không Vào Được Internet

Kỳ thi đó, tôi không đạt giải nhất. Cầm trên tay tấm giấy chứng nhận giải nhì, tôi chợt ứa nước mắt. Tôi đã không thực hiện được lời hứa với lòng mình, đó là mang giải nhất về cho cô Lịch. Tôi cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên nhìn cô. Chợt có một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi, và giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Không sao đâu cô bé. Em làm tốt lắm! Cô biết em đã cố gắng hết sức rồi ”. Tôi ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt ngấn lệ nhưng chứa chan tình yêu thương.

Hôm nay là ngày cuối cùng tôi là học sinh của cô, ngày cuối cùng tôi được bước chân tới ngôi trường tiểu học thân thương này. Buổi tiệc liên hoan chia tay đẫm nước mắt. Tôi ôm chầm lấy cô và khóc. Tôi ước rằng giá như thời gian ngừng trôi, vì tôi không muốn rời xa mái trường này, nơi đã cho tôi gặp gỡ một người giáo viên tuyệt vời như cô Lịch.

Tôi sẽ luôn ghi nhớ và biết ơn cô – người mẹ thứ hai của tôi.

Truyện ngắn về thầy cô của học sinh tiểu học – “Người thầy thân yêu”

*

Hình ảnh minh họa

Tôi sinh ra trong một ngôi làng nhỏ. Trường tiểu học của tôi cũng là một trường rất nhỏ. Trường học ngày ngày đón những học sinh nghèo khó. Đúng vậy, trường của tôi rất nghèo, nhưng ở đây tôi thấy nhiều niềm vui và những kỷ niệm về người thầy thân yêu với lòng biết ơn sâu sắc.

Năm nay tôi lên lớp 5, tôi được chuyển sang lớp mới. Ngày đầu tiên tới lớp, tôi ngại ngùng đứng nép ngoài góc cửa. Thầy giáo thấy tôi, liền bước tới rồi nắm lấy bàn tay run run của tôi. Nhìn ánh mắt trìu mến của thầy và cái nắm tay ấm áp của thầy, tôi yên tâm bước vào lớp.

Ngay từ những tiết học đầu tiên, tôi đã cảm thấy rất quý mến thầy. Thầy vô cùng tận tụy với học sinh, tận tụy trong từng giờ lên lớp, từng bài giảng, lại chẳng bao giờ la mắng chúng tôi. Mỗi ngày chúng tôi đến lớp, thầy đều mang đến cho chúng tôi những bài học hay và hấp dẫn. Khi không phải đến lớp, thầy đến nhà học sinh để tìm hiểu hoàn cảnh gia đình và tạo điều kiện tốt hơn để chúng em yên tâm trong học tập.

Bây giờ đang vào mùa lũ. Những con đường, cả sân trường đều ngập trong nước. Thế mà thầy trò chúng tôi vẫn đều đặn đến lớp. Mấy thầy trò trên mình choàng tấm áo mưa xộc xệch, đầu đội nón, chân trần lội bì bõm trong nước mà vẫn thấy vui. Lúc tan học, trời vừa tạnh mưa nhưng đường rất trơn. Thấy tôi cứ bước đi bước té, thầy cõng tôi trên tấm lưng gầy của thầy đi hết đoạn đường trơn ấy. Vừa đi, thầy vừa hỏi tôi: “Nếu chỉ được đi qua một lần duy nhất trên một con đường đầy hoa, làm thế nào con chọn được bông hoa đẹp nhất?”.

*

Hình ảnh minh họa

Tôi chưa hiểu ý thầy cho lắm, nên chỉ cười và im lặng. Thầy nói với tôi: “Con sẽ không thể đi hết cả con đường rồi quay lại chọn bông hoa đẹp nhất. Bởi vậy dù bất cứ điều gì xảy ra trong cuộc sống này, con đều phải đón nhận nó theo cách thật tốt đẹp!”. Và rồi suốt dọc đường đi, thầy đã giúp tôi hiểu ra rằng không thể chờ đợi đâu là cơ hội tốt nhất, mà phải biết nắm bắt tất cả những cơ hội mà mình có được. Thầy động viên tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ để sau này tương lai rộng mở, giúp đỡ được gia đình, quê hương.

Xem thêm: Cách In 2 Trang Trên 1 Mặt Giấy Trong Pdf, Cách In Nhiều Trang Trên 1 To A4 Trong Pdf

Sự ấm áp, ân cần của thầy như đã sưởi ấm tôi trong ngày mưa lũ. Tôi sẽ không bao giờ quên bài học ý nghĩa mà thầy đã dành cho tôi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *